táo huā yuán jì
晋 tài yuán zhōng
wǔ líng rén bǔ yú wèi yè
tǔ dì píng kuàng
wū shè yǎn rán
yǒu liáng tián měi chí sāng zhú zhī shǔ
qiān mò jiāo tōng
jī quǎn xiāng wén
qí zhōng wǎng lái zhǒng zuò
nán nǚ yī zhuó
xī rú wài rén
huáng fà chuí tiáo
bìng yí rán zì lè
fù qián háng
yù qióng qí lín
lín jìn shuǐ yuán
biàn dé yī shān
shān
初极狭
才通人
复行数十步
豁然开朗
土地平旷
屋舍俨然
有良田美池桑竹之属
阡陌交通
鸡犬相闻
其中往来种作
男女衣着
悉如外人
黄发垂髫
并怡然自乐
见渔人
乃大惊
问所从来
具答之
便要还家
设酒杀鸡作食
村中闻有此人
咸来问讯
自云先世避秦时乱
率妻子邑人
来此绝境
不复出焉
遂与外人间隔
问今是何世
乃不知有汉
无论魏晋
此人一一为具言所闻
皆叹惋
余人各复延至其家
皆出酒食
停数日辞去
此中人语云
“不足为外人道也!”
既出
得其船
便扶